CHƯƠNG 981 - TRỤC XUẤT TẦN VÔ ĐẠO
Chương 981: Trục xuất Tần Vô Đạo
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Oanh!
Một luồng đế uy cuồn cuộn mà khủng bố, mênh mông như nước thổi quét ra. Rất nhiều thiên kiêu xung quanh đều rầm một tiếng mà trực tiếp bị đè quỳ xuống đất!
Đây là đế binh chi uy!
Một luồng khí tức thôi cũng có khả năng khiến vạn chúng thần phục!
Nhưng đế uy này lại không ảnh hưởng đến Quân Tiêu Dao chút nào. Bởi vì hình như Loạn Cổ Đế Phù có linh, cảm ứng được Quân Tiêu Dao là truyền nhân của Loạn Cổ.
Trên đế phù hoàn chỉnh có khắc hai chữ Loạn Cổ.
“Đó là... Đế binh Loạn Cổ Đế Phù!” Rất nhiều thiên kiêu lộ ra vẻ mặt chấn động.
Tuy rằng lấy xuất thân của bọn họ cũng không phải chưa thấy qua đế binh. Nhưng đế binh đều là bảo vật trấn tộc, không dễ dàng hiện thế.
Mà hiện tại Quân Tiêu Dao lại có được một đế binh hiếm thấy trên đời.
Vì sao nói là “Lại”?
Là bởi vì tin tức trước đó khi Quân Tiêu Dao ở hoang tinh, mặc Hoang Thần Giáp phá quan sớm đã truyền khắp cổ lộ.
Thứ hiếm có trên thế gian như đế binh mà cũng không phải vật quá khó tìm được với Quân Tiêu Dao.
“Đế binh của Vũ Hóa thần triều ta, Vũ Hóa thần mâu, cho dù là ca ca cũng chỉ có thể mượn dùng để tu luyện, mà không thể mang ra bên ngoài.”
“Nhưng một mình Quân Tiêu Dao không chỉ giành được một đế binh...”
Vũ Vân Thường không biết nói gì cho phải. Vẻ ngoài bảnh bao, thiên tư yêu nghiệt, thực lực vô địch còn chưa tính, vận khí còn tốt như vậy nữa chứ.
Sau khi có được Loạn Cổ Đế Phù hoàn chỉnh, Quân Tiêu Dao cũng yên tâm hơn không ít.
Trong các loại chúng đế, tuy rằng lực công kích của Loạn Cổ Đế Phù không tính xuất chúng, nhưng năng lực giữ mạng tuyệt đối là đỉnh cao.
Có Loạn Cổ Đế Phù, cho dù thân thể sụp đổ, nguyên thần tan biến, nhưng chỉ cần còn có một tia lửa linh hồn thì cũng có thể chậm rãi khôi phục lại.
Quân Tiêu Dao cũng đã rõ vì sao Loạn Cổ Đại Đế cả đời chinh chiến, nhưng vẫn còn sống khỏe như vậy.
Sức sống rất mạnh.
Tuy Quân Tiêu Dao quét ngang vô địch một đường, nhưng cũng khó bảo đảm gặp phải bất trắc gì.
Loạn Cổ Đế Phù là một sự bảo đảm rất mạnh, tâm niệm của Quân Tiêu Dao khẽ dao động, Loạn Cổ Đế Phù hóa thành một tia lưu quang, trốn vào giữa mày Quân Tiêu Dao.
Hiện tại tuy rằng Quân Tiêu Dao không phát huy ra uy lực của đế binh. Nhưng Loạn Cổ Đế Phù sẽ tự động hộ chủ khi đối mặt với sống chết, cho nên cũng không cần để ý.
Bên kia, Tần Vô Đạo cũng thoát khỏi Luân Hồi Kiếp trói buộc.
Mà khi hắn ta khôi phục tỉnh táo, vừa vặn thấy được Loạn Cổ Đế Phù hoàn chỉnh rơi vào giữa mày Quân Tiêu Dao. Hắn ta cũng cảm ứng được trong đầu mình trống rỗng.
Nửa khối Loạn Cổ Đế Phù đã biến mất!
Phụt!
Tần Vô Đạo tức giận công tâm, lại hộc ra một ngụm máu tươi. Đây không phải bị thương, mà là trực tiếp bị tức ói máu!
“Quân Tiêu Dao!” Tần Vô Đạo giống như dã thú hấp hối giãy giụa mà gào rú.
“Ngươi thua.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao lạnh nhạt, không chứa một tia độ ấm.
Nếu đã có được thứ mình muốn thì Tần Vô Đạo cũng không còn giá trị. Vực sâu hư không và cái khe thứ nguyên trùng điệp trực tiếp nuốt Tần Vô Đạo và Vạn Thế Giang Sơn Đồ vào trong đó.
“Quân Tiêu Dao, ngươi thật sự dám...!” Tiếng gầm tức giận của Tần Vô Đạo mang theo một tia tuyệt vọng, truyền ra từ vực sâu hư không dần dần dung hợp lại.
Hắn ta thật sự không nghĩ tới Quân Tiêu Dao cướp đi Loạn Cổ Đế Phù của mình còn chưa tính, mà còn thật sự dám giết hắn!
Hắn ta chính là Thần Tử của Hoang Cổ Tần gia!
“Ta không giết ngươi, nghiêm khắc mà nói thì phải gọi là Trục Xuất Vĩnh Hằng.” Quân Tiêu Dao cười lạnh và nói.
Tuy rằng hai người này cũng không có khác biệt quá lớn. Hiển nhiên Tần Vô Đạo đã bị thương nặng không có khả năng phá vỡ vực sâu hư không chạy ra giống như Quân Tiêu Dao trước đó.
Thậm chí khả năng sống sót của hắn ta cũng cực kỳ bé nhỏ.
Vực sâu hư không và cái khe thứ nguyên hoàn toàn khép kín rồi biến mất.
Quân Tiêu Dao cũng không để ý, Tần Vô Đạo bị trục xuất vào vực sâu hư không thì cuối cùng sẽ sống hay chết.
Dù chết cũng chẳng sao.
May mắn lê lết để lại được một mạng, cũng không sao cả.
Bởi vì Quân Tiêu Dao chưa bao giờ quay đầu lại nhìn thủ hạ bại tướng.
Thực lực chênh lệch sẽ càng ngày càng cách xa theo thời gian, mà không ngắn lại.
Thiên địa khôi phục bình tĩnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Mặt đất cũng đã tan nát thành mảnh nhỏ.
Chỉ là ba chiêu thôi mà lại nơi đây như đã trải qua một trận hạo kiếp.
Nhìn Quân Tiêu Dao đứng trên trời cao, bạch y không nhiễm chút bụi bặm nào, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Có câu gọi là tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Trước đó, mặc dù Quân Tiêu Dao bị đồn thổi vô cùng kì diệu, bọn họ cũng không có khái niệm cụ thể gì, chỉ cảm thấy rất mạnh, nhưng cũng không biết mạnh đến mức nào.
Mà hiện tại, bọn họ chính mắt chứng kiến.
Ba chiêu!
Chỉ là ba chiêu!
Thần Tử Hoang Cổ Tần gia danh chấn cổ lộ đã bị trục xuất tới không gian hỗn loạn hắc ám.
Thật ra cũng chẳng khác gì đã ngã xuống cả. Càng quan trọng là, trong cả quá trình chiến đấu Tần Vô Đạo không có chút khả năng phản kháng nào.
Mặc dù chiêu số thủ đoạn của hắn ta mạnh đến mấy, nhưng cũng không ra trò đùa gì ở trước mặt Quân Tiêu Dao.
Tần Vô Đạo yếu sao?
Hắn yếu đến mấy cũng có thể dễ dàng đánh bại mọi người ở đây. Nếu Vũ Vân Thường và Phạn Thiên đối đầu với Tần Vô Đạo thì cũng không có kết cục tốt.
Chỉ có thể nói, sự cường đại của Quân Tiêu Dao đã vượt qua giới hạn tuổi tác của hắn.
Trong thế hệ trẻ tuổi khó có ai tranh phong được với hắn.
Ánh mắt Vũ Vân Thường có chút mê ly, nam tử còn ưu tú hơn ca ca nàng đã xuất hiện trước mắt.
“A di đà phật, Quân thí chủ, chúng ta lại gặp mặt.” Phạn Thiên chấp tay nói với Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao nhàn nhạt gật gật đầu. Phạn Thiên này cũng thức thời, chưa từng trêu chọc hắn.
“Nghe nói cấm kỵ vô thượng mạnh nhất Tây Thiên giáo đương đại là Đế Phật Tử chuyển thế.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm trong lòng.
Đại lão chuyển thế, theo lý mà nói thì địa vị sẽ không nhỏ. Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý.